Xuyên làng mạc, phố phường đông,
Lúa xanh óng ánh, nắng hồng hàng cây.
Qua sông, qua bến thuyền đầy,
Qua đồng, qua núi trải dài mênh mông.
Người trên xe đạp thong dong,
Qua bao xưởng máy, khói nồng bay xa.
Vào hầm tối, tiếng vang hòa,
Ra ngoài bừng sáng chan hòa nắng tươi.
Bánh xe lăn mãi không ngơi,
Dọc theo đường sắt ngàn đời còn in.

Đêm đen buông xuống lặng nhìn,
Tàu rung rầm rập, gió ghìm từng cơn.
Bóng cây, bóng núi dập dờn,
Ánh đèn le lói chập chờn khuất xa.
Chớp lên rồi tắt nhạt nhòa,
Lao nhanh mê mải, nhịp tàu bồng bềnh.
Cạch cạch, lách cách, êm đềm,
Ru người say giấc êm êm suốt đường.
Lúc thì gấp, lúc lại thường,
Máy già vẫn kéo, vẫn vươn sức mình.
Đưa ta đi giữa bình minh,
Tàu lao vun vút bóng hình dần tan.

Phở ngon, bánh mì, trà đá,
Cùng nhau trò chuyện vui ca rộn ràng.
Bàn xưa bao khách từng sang,
Dưới trời nắng ấm nhẹ nhàng dừng chân.
Tàu xuyên núi biếc xa dần,
Qua cầu đá uốn như vầng trăng cong.
Vách cao dựng đứng chênh vênh,
Dưới kia sông suối êm đềm xuôi ra.
Biển xanh sóng vỗ hiền hòa,
Đảo xa, thuyền nhỏ la đà trôi nhanh.
Bờ cát vàng, sóng dập dềnh,
Nhiệt dâng ruộng lúa lên xanh mượt mà.
Hàng dừa nối tiếp bao la,
Xanh tươi phủ khắp một màu bình yên.

Tàu dừng bến, chuyến lại lên,
Khởi đầu, kết thúc như duyên luân hồi.
Qua bao xóm nhỏ, nhà trôi,
Chùa thiêng, nghĩa địa, tháp trời uy nghi.
Lặng nhìn, suy ngẫm đôi khi,
Những người còn sống, những gì đã qua.
Thời gian chuyến ngược, chuyến qua,
Xuôi Nam một chuyến, thật là hân hoan.
Tàu lăn bánh, tiếng rộn ràng,
Lách cách, cạch cạch ngân vang nhịp nhàng.
— Thơ của John Lester. Bản dịch tiếng Việt của Nguyễn Tiến Dũng